Mình dừng lại ở đây anh nhé
Câu nói mà gần đây lúc nào mình cũng nghĩ đến. Hai đứa yêu nhau được hơn năm thì tiến đến hôn nhân đến giờ cũng gần ba năm rồi, cũng đã có với nhau một ku cậu kháu khỉnh gần hai tuổi. Nói một chút về anh, thì anh hơn mình một tuổi, anh là con người hiền lành vui vẻ, chịu khó, cũng có gọi là đẹp zai. Còn về mình, mình tự nhận rằng mình lấy được anh là điều may mắn của mình, vì mình ngoại hình cũng coi như ở mức trung bình, tính tình thì ương bướng, hay khi. Mình quyết định lấy anh cũng vì mình thấy anh thương mình và cũng là người chịu được tính của mình. Nhưng có lẽ mình đã đặt quá nhiều kì vọng vào anh, nên giờ mình cũng thất vọng nhiều. Cũng có thể anh chưa sẵn sàng bước vào cuộc sông hôn nhân, chưa sẵn sàng đứng ở vin trí của người bố. Anh quá vô tâm. Lúc yêu mình ốm nằm ở phòng cả tuần trời vậy mà anh đi chơi với bạn ra gần chỗ trọ của mình nhưng cũng không nỡ bắt xe sang thăm mình với lý do đằng nào tuần sau cũng ra. Lúc bầu bì mình thèm táo nhờ anh hái giúp anh cũng nói anh ngạ